SỐNG PHẢI CÓ TÂM
Là người sống phải có tâm
Đừng nên xấu tính, ngấm ngầm hại nhau
Sống phải có trước, có sau
Biết trên, biết dưới, vàng thau rõ ràng
Là người tư lợi chẳng màng
Buồn vui san sẻ, nhỡ nhàng sớt chia
Đừng cậy ông nọ, bà kia
Mưu hèn kế bẩn đè người mà lên
Trên có thuận, dưới mới êm
Đó là chân lý ngàn đời chứng minh
Gắng làm tốt việc của mình
Bạn bè hoạn nạn tận tình lệ quyên
Đừng sống quá nặng vì tiền
Người thân xa lánh, bạn hiền quay lưng
Thành công cũng chớ vội mừng
Đời còn dài rộng, hãy đừng chủ quan
Hôm nay có thể huy hoàng
Ngày mai vụt tắt bẽ bàng ai ơi
Vì thế sống ở trên đời
Đừng khinh kẻ khó, đừng cười kẻ xui
Cha mẹ đã lớn tuổi rồi
Không còn minh mẫn như thời thanh xuân
Vậy nên chớ có xa gần
Nói bóng, nói gió khổ thân ông bà
“Trăm năm trong cõi người ta”
Có ai tránh khỏi tuổi già tới đâu?
Ngày sau tóc bạc trên đầu
Mới thấm, mới thía nỗi đau nhân tình
Ngẫm ra trời cũng phân minh
Sống không nhân đức, tự mình khóc than
Bởi cứ nhìn thấy người sang
Bắt quàng làm họ làm hàng cầu vinh
Thế rồi lại bất thình lình
Trở tay, lật mặt, nghĩa tình quên ngay
Đến khi gặp chuyện chẳng may
Không ai giúp nữa mới hay lẽ đời
Ngửa mặt than khóc “trời ơi”
Trời nào có thấu cho người bất nhân?
Thế thời con tạo xoay vần
Nếu còn ngu muội hãy dần hiểu ra
“Thiện căn ở tại lòng ta
Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài”
Huyền Vũ